Với 2 phần tách biệt là “Xúc cảm” và “Cảm quan 2020”, chủ bút tập thơ muốn truyền tải những thông điệp về tình người, về tình yêu sâu lắng, những tình cảm dạt dào, vô bờ bến, rộng lớn, bao la và rất đỗi thân thương giữa con người với con người trong cuộc sống sôi động, hối hả thời đại cách mạng công nghiệp 4.0 hiện nay.
Vẫn là cách cảm nhận và sáng tác các tác phẩm trong một thời gian rất ngắn (chỉ khoảng vài phút đến vài chục phút đồng hồ), Phạm Quốc Cường đã thể hiện cho độc giả, người yêu thơ thời đại mới một cách cảm nhận mới về câu chữ - hay nói đúng hơn là nghệ thuật sắp xếp con chữ mang dáng dấp thơ… Báo Người Hà Nội xin giới thiệu với bạn đọc một số bài thơ của tác giả Phạm Quốc Cường trong tập thơ mới này.
Gió tình
Chiều nay phố thiếu nắng vàng
Lang thang ta chọn lối sang nhà người
Bỗng nhiên tất tả bồi hồi
Rồi ta nhầm tưởng em ngồi đợi mưa
Vai tròn lưng áo đong đưa
Tình chưa chạm bến gió đùa lung lay
Tiếc thay lệ đổ nhòe cay
Mắt em biển nước tình bay vội vàng
Đêm nay ra phố tìm nàng
Hàng cây chắn lối tim vàng sánh đôi
Ta ngồi nhìn ngắm chơi vơi
Lệ rơi biển nhớ em thôi quay về
Bỗng nhiên lại nhớ câu thề
Về bên góc phố ta nghe thì thầm
Yêu em ta khỏi bận tâm
Gió tình vẫn bảo âm thầm chờ em.
Tình mộng mơ
Chia tay người ấy lâu rồi
Mà sao ta vẫn bồi hồi nhớ nhung
Cung đường đếm bước mông lung
Tình cùng nghĩa cử sao chưa thấy dừng
Đêm nay gió đẩy từng cơn
Lạnh da thấu dạ ta thương nhớ nàng
Ở xa hãy nhớ lời chàng
Thuyền tình bỏ bến khăn quàng ai mang
Lang thang những buổi ngày dài
Ta cài tình nhớ vào vai cuộc đời
Lệ rơi đã thấm đất rồi
Trời khuya gió lạnh tìm em mộng tình
Hình như ai đó thương người
Để ta an ủi một thời nở hoa
Nói ra chạm buốt tim già
Tình xa ta vẫn chung nhà nhớ em.
Ru em!
Ru em ngủ giấc dài
Tình ai còn vương lại
Tại hoa lá cỏ cây
Gây ra niềm nhung nhớ
Ru em ta khó thở
Quầng mắt mở xa xăm
Bàn tay tình năm ấy
Chưa thấy đội mưa về
Ru em ta vẫn thề
Kê làn môi trước gió
Cho đủ yêu thật lòng
Tình gửi trời và đất
Ru em ta nói thật
Ôi tất bật cuộc đời
Ta không rời hình bóng
Ngóng đợi nơi mây ngàn
Ru em giữa không gian
Của loài hoa bất tử
Ở trên cao vũ trụ
Hãy nhớ ru tình này.
Nhớ lời anh!
Em về quê mẹ vui không
Sao anh lại thấy mênh mông nỗi buồn
Chuồn chuồn sãi cánh nhấp nhô
Lượn lờ lên xuống bãi ngô đầu làng
Xa xa có vệt nắng vàng
Ngồi đây anh thấy gió mang tâm tình
Đường quê cảnh vắng thanh bình
Em ơi có nhớ chút tình anh trao
Em đừng tắm ở bờ ao
Và đừng đuổi cá ngắm sao trong làng
Đêm về đừng có lang thang
Kẻo rồi mang tiếng ong vàng lẳng lơ
Tình thơ em nhớ đợi chờ
Hết mùa lúa trổ hái ngô chín cành
Vạn lời em nhớ cho anh
Cành hoa anh chọn em dành tỏa hương.
Nhớ thầm
Xa xa ta thấy xanh trời
Lời tình ra vội nàng ơi nhớ thầm
Lặng câm với dáng với hình
Tình ai sâu nặng đôi mình nhớ mong.
Nói với em
Em hãy hát anh nghe một bài ca
Cho đất nước ta nở hoa rạng rỡ
Qua mùa thu thấy tình yêu bỡ ngỡ
Chở đông về mang hương sắc ái ân
Đừng phân trần câu chuyện của tình nhân
Ta cần được ôm em trong nỗi nhớ
Chở yêu thương đong đầy hơi thở nhẹ
Khẽ dịu dàng quấn quyện lấy hồn nhau.
Nốt nhạc đời
Tháng bảy về ta hết đợi đam mê
Chiều trên đê gió thỏa thuê đùa cợt
Ký ức ơi đừng vì ai sốt ruột
Giữ ân tình sâu lắng đọng nhớ thương
Đường ta tiến bên trời cao thoáng rộng
Một lần thôi xin hãy bước song hành
Dành trái tim và tình yêu chân thật
Bật niềm tin phiêu lãng khúc nhạc đời
Hãy rạng ngời với tình yêu màu nắng
Chiếu chói chang trên phố vắng trưa hè
Màu thời gian vẫn ghi hình từng phút
Chút ngậm ngùi phút thư thả ngày qua
Yêu cho đủ kín tình thư trong mắt
Ôm màu xanh hi vọng chốn dông dài
Cài thương nhớ vào đường yêu khắp lối
Đợi ngày sang ta đón gió trăng vàng.
Phạm Quốc Cường