Giáo viên vượt hàng chục km đường rừng mỗi ngày mang cơm cho học sinh
Kinhte&Xahoi
“Có hôm trời mưa, về đến gần bản rồi mà đường trơn quá, em bị ngã xe đổ hết cơm canh của các cháu, người còn bị thương. Xách những hộp rỗng còn lấm bùn đất vào lớp, nhìn học trò đang chờ cô về, em đã không kìm nổi nước mắt, òa khóc ngay tại lớp khiến các con cũng khóc theo”, cô Trang dạy tại bản Chuối xúc động nhớ lại.
Để đưa cơm từ điểm trường chính về điểm trường bản Kè, các giáo viên phải đi qua rất nhiều cung đường vòng vèo, bấp bênh.
Hành trình đưa cơm về điểm trường
Đến với các điểm trường thuộc Trường Mầm non xã Lâm Hóa (huyện Tuyên Hóa, Quảng Bình) chúng tôi mới thấu hiểu được phần nào sự vất vả của cô trò ở đây.
Trường Mầm non xã Lâm Hóa hiện có 4 điểm trường với 120 em học sinh, trong đó có 3 điểm trường hết sức khó khăn nằm ở các bản Kè, bản Chuối và bản Cáo. Các em học sinh tại các điểm trường này đều là con em đồng bào Mã Liềng, thuộc dân tộc Chứt. Dù cái nghèo, cái đói vẫn còn đeo bám bản làng nhưng đối với các em, việc được đến trường, được yêu thương và được ươm mầm vẫn luôn là những động lực giúp các giáo viên nơi đây quyết tâm bám trường.
Tại các điểm trường phụ, 2 giáo viên cắm bản thường thay phiên nhau trong ngày vượt gần 10km đi lấy cơm cho các em.
Tại Lâm Hóa, học sinh mầm non ở các điểm đều ăn bán trú, một bữa chính và một bữa phụ. Tuy nhiên, vì điều kiện cơ sở vật chất thiếu thốn, các điểm trường phụ không thể tự nấu ăn cho trẻ. Việc vận chuyển cơm buổi trưa đến cháo buổi chiều từ điểm trường chính về các điểm trường phụ được các giáo viên của mỗi điểm trường đảm nhận. Hàng ngày, giáo viên phải vượt rừng gần 10km đưa cơm cho các em.
“Có hôm trời mưa, đường trơn về đến gần bản rồi mà em bị ngã xe đổ hết cơm, canh của các cháu, người còn bị thương. Xách những hộp rỗng còn lấm bùn đất vào lớp, nhìn học trò đang chờ cô về em đã không kìm nổi nước mắt, òa khóc ngay tại lớp khiến các con cũng khóc theo”, cô Trần Thị Huyền Trang, người giáo viên đã có 8 năm gắn bó với bản Chuối xúc động nhớ lại.
Tại các điểm trường phụ, 2 giáo viên cắm bản thường thay phiên nhau trong ngày vượt gần 10km đi lấy cơm cho các em.
Hành trình đưa cơm về bản của cô Trần Thị Dương (giáo viên tại bản Kè, xã Lâm Hóa) cũng nhiều gian nan, buồn tủi. Trên đường từ bản Kè về điểm trường trung tâm chỉ hơn 5km nhưng đường vòng vèo, trơn trượt, lại còn phải đi qua cầu treo chênh vênh không ít lần cô bị ngã xe. Nhiều lần học trò không còn cơm để ăn, cô phải lặn lội đi mua mì tôm nấu ăn tạm cho các con.
“Yêu nghề, mến trẻ nên chúng tôi phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn, lúc nào cũng muốn đưa cơm đến cho cháu thật an toàn. Các cô thường bảo nhau nếu không đi được thì đẩy bộ, lâu một tý, vất vả mấy cũng được, miễn sao bữa trưa, bữa chiều của cháu được đầy đủ”, cô Dương tâm sự.
Gian nan vận động học sinh đến lớp
Với đặc thù là điểm trường nằm ở các bản làng dân tộc nên để các em đến trường, cô giáo phải đến từng nhà vận động phụ huynh.
Các giáo viên phải dậy từ sớm gõ cửa từng nhà vận động phụ huynh cho các em đến trường.
“Nhiều phụ huynh đến nay vẫn bỏ mặc việc con có đi học hay không, họ không chịu đưa trẻ đến trường. Vận động không được, các cô giáo cắm bản tại Lâm Hóa vì thương học trò, đã cố gắng dậy từ sáng sớm, thay phiên nhau vào gõ cửa từng nhà sàn, đón trẻ ra trường. Các cô dạy học, chăm lo bữa ăn, giấc ngủ cho các cháu, hết ngày lại dẫn học trò về trở lại nhà.
Niềm vui của các cô là thấy học trò thích đi học, hào hứng chờ cô đón đến trường. "Để hoàn thành tốt nhiệm vụ, các cô giáo đều phải nỗ lực và bám bản, bám dân, chăm lo cho học trò”, cô Cao Thị Ánh, Hiệu trưởng Trường Mầm non Lâm Hóa tâm sự.
Cũng theo cô Ánh, ngoài nhiệm vụ chuyên môn hằng ngày, các cô giáo tại Trường Mầm non Lâm Hóa còn thường xuyên vận động, kết nối với các nhà hảo tâm, các tổ chức xã hội thực hiện các chuyến thiện nguyện về điểm trường để giúp đỡ các cháu có cuộc sống no đủ hơn.
Bữa ăn của học sinh Trường Mầm non Lâm Hóa.
Ngày 20/11 với giáo viên cắm bản, những món quà, bó hoa là một điều xa xỉ. Có lẽ với những giáo viên nơi đây, món quà 20/11 chỉ đơn giản là nụ cười hàng ngày của các cô cậu học trò nhỏ, từng ngày nhìn thấy các em được sống vui tươi, khỏe mạnh, không có học sinh nào bị bỏ lại phía sau.