“Khối đặc cách” – Hai chiếc ghế nhỏ và một vị trí không ai có thể thay thế
Kinhte&Xahoi
Giữa dòng người đông đúc chen nhau từng mét để có được chỗ ngồi bên lề phố, nơi những chiếc ô che nắng trải dài như một bức tường sắc màu, có hai chiếc ghế nhựa nhỏ đơn sơ nằm tách biệt.
Hai cụ ông tóc bạc, tay cầm lá cờ đỏ sao vàng, ngồi bình lặng giữa nắng trưa Sài Gòn chờ đợi xem diễu binh
Không nằm trong khu vực có rào chắn. Không thuộc hàng ghế ưu tiên có bảng tên. Nhưng đó lại là nơi đặc biệt nhất buổi diễu binh hôm nay nơi được gọi bằng hai chữ đầy kính trọng: “Khối đặc cách”.
Hai cụ ông tóc bạc, tay cầm lá cờ đỏ sao vàng, ngồi bình lặng giữa nắng trưa Sài Gòn không lời giới thiệu, không một hàng quân chào đón.
Nhưng ai cũng hiểu: các cụ là một phần lịch sử. Là những con người từng nếm trải chiến tranh, từng cầm súng giữ đất, từng chứng kiến ngày 30/4/1975 trong khoảnh khắc linh thiêng nhất của cả dân tộc 50 năm đã trôi qua, những trận đánh đã lùi xa, tiếng đạn bom cũng chỉ còn trong ký ức.
Nhưng lòng yêu nước, niềm kiêu hãnh và sự hy sinh ấy vẫn còn nguyên vẹn. Giống như hai chiếc ghế nhỏ ấy mộc mạc, đơn sơ, nhưng chiếm một vị trí không ai có thể thay thế.
Để có thể xem các lực lượng quân đội, công an diễu binh trong đại lễ 30/4, nhiều người thức trắng đêm ngồi đợi ở các tuyến đường trung tâm.
Có thể nhiều người đến đây vì muốn tận mắt chứng kiến pháo hoa, muốn xem xe tăng, máy bay, muốn sống trong không khí hừng hực của ngày đại thắng. Nhưng chỉ cần nhìn vào hai người lính già đang ngồi lặng lẽ ở giữa phố, ta sẽ hiểu ra điều sâu sắc hơn: Chúng ta được sống trong hòa bình hôm nay là vì có những người như thế đã dám đánh đổi tất cả.
Không có rào chắn nào ngăn cách giữa họ và thế hệ trẻ. Nhưng giữa hai thế hệ ấy là một khoảng cách cần được lấp đầy bằng sự tri ân, bằng lòng biết ơn, bằng trách nhiệm viết tiếp những trang sử bằng hành động hôm nay.
Triệu trái tim rực lửa tự hào khi đoàn diễu binh, diễu hành đi qua sáng 30.4
Và cũng bởi vậy, “khối đặc cách” không chỉ là một chỗ ngồi. Đó là biểu tượng. Là nơi để những trái tim đang sống cúi đầu cảm phục, và những tâm hồn trẻ dừng lại một giây để lắng nghe tiếng vọng của lịch sử.
Bởi có những thứ không thể mua bằng tiền, không thể chiếm bằng sức chỉ có thể nhận được bằng máu, nước mắt và ký ức của một thời đã qua.
nguonluc.com