Bức màn bí mật đằng sau nghề mại dâm cao cấp ở Singapore
Kinhte&Xahoi
Trong suốt 5 năm hành nghề mại dâm cao cấp đã dạy cho cô sinh viên 24 tuổi Ashley Chan (không phải tên thật), vài nguyên tắc sống còn như cách giữ bí mật công việc, hay lý do không bao giờ được yêu khách hàng. Nhưng chính cái nghề này cũng đã để lại những vết sẹo trong tâm hồn cô.
Ảnh minh họa.
Cuộc đời của một cô gái mại dâm cao cấp ở Singapore, hẳn nhiên là khác người thường. Trong cuốn hồi ký vừa ra mắt có tựa đề “Scarlet Harlot: Cuộc đời hai mặt của tôi”, Ashley lần đầu vén bức màn bí mật về thế giới trần tục của ngành công nghiệp tình dục Singapore, nơi đàn ông sẵn sàng trả hàng ngàn USD cho mỗi giờ gần gũi với các cô gái xinh đẹp, học thức.
Ngoài giờ lên giảng đường, Ashley được trả tiền để thỏa mãn những thú vui thân xác lắm lúc quái gở của khách hàng, sẵn sàng dùng chất kích thích cho bữa tiệc thêm vui vẻ. Trong 5 năm làm nghề, Ashley cho biết cô thường bắt đầu “ca làm việc” của mình bằng việc uống một ly cocktail có chất kích thích để trở nên giống như một “cô gái tiệc tùng” chuyên nghiệp. Có những buổi “tiệc sex”, nơi Ashley xuất hiện trong khách sạn và để khách “làm bất cứ điều gì họ muốn” với thân thể cô trong hai giờ.
Trong cuốn sách của mình, Ashley đi sâu vào những chi tiết những góc khuất trong thế giới nghề mại dâm. Theo đó, có những cấp độ khác nhau của những người hành nghề, xếp cuối là các cô gái “KTV” làm việc trong các phòng hát karaoke, còn những người như Ashley ở cấp cao nhất. Chủng tộc và quốc tịch đóng vai trò quan trọng trong việc xác định giá trị thu nhập của người bán dâm. “Những cô gái từ các quốc gia Đông Nam Á khác đẹp hơn nhưng thiếu khả năng tương tác với khách vì rào cản ngôn ngữ, giá của họ sẽ thấp hơn một chút. Còn phụ nữ Singapore gốc Hoa cao giá nhờ trí thức hơn một chút”, Ashley tiết lộ.
Ashley từ chối chia sẻ về số khách hàng và số tiền cụ thể mình nhận được suốt thời gian qua, nhưng cô lại khá thoải mái khi nói về những lợi ích mà công việc này mang lại như: được đi du lịch khắp thế giới, dùng đồ hàng hiệu, phẫu thuật độn cằm và mũi khoảng 8.900 USD, không phải lo lắng về việc trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày và học đại học…
Cô tự xem mình vừa là “chủ doanh nghiệp”, vừa là món hàng. Ashley không tiếc tiền đầu tư cho bản thân: học yoga để giữ thể hình đẹp, thỉnh thoảng mua vài chiếc túi hàng hiệu hoặc mỹ phẩm làm đẹp cao cấp để vừa mắt khách hàng, kiểm tra sức khỏe thường xuyên...
Cũng như bao nghề khác, Ashley nói mại dâm cũng chịu tác động của thời đại và công nghệ. Internet và mạng xã hội đã “phá hủy” lối làm việc cũ, khiến thu nhập của gái tháp tùng và gái mại dâm nói chung đều giảm. “Trong thời gian dịch bệnh Covid-19 bùng phát, công việc khá khó khăn, thu nhập của tôi giảm chừng 60%. May mắn tôi có được một lượng khách quen ủng hộ trong những lúc thế này. Tôi vẫn còn đỡ hơn nhiều người khác”, cô cho biết.
Có khá nhiều cô gái dấn thân vào nghề này để “có tiền mua hàng xa xỉ”, nhưng cũng có những người “thực sự cần tiền”. Ashley thuộc nhóm thứ hai. Là một đứa con ngoài giá thú, bố mẹ đường ai nấy đi, cô được bà ngoại nuôi dưỡng và bố trợ cấp. Năm cô 16 tuổi, người cha từ chối trợ cấp tiền học. Trong lúc khó khăn, Ashley đã trả lời một quảng cáo tưởng như “vô thưởng vô phạt” về một công việc được trả “300-400 USD mỗi ngày”, từ đó dấn thân vào nghề này. Cô đã cân nhắc các lựa chọn khác nhau trước khi chính thức trở thành một người hành nghề mại dâm hồi năm 19 tuổi. Sau cùng, cô quyết định trước hết cần phải có tiền cho việc học.
Trong cuốn sách, Ashley chia sẻ rằng, đã dấn thân vào nghề này khó tránh khỏi tổn thương. Công việc đã để lại cho Ashley những vết sẹo cả về tinh thần lẫn thể xác, nhất là quãng thời gian cô làm việc tại một quán bar KTV. “Những người đàn ông miệt thị chúng tôi, khiến chúng tôi cảm thấy mình không có giá trị. Các cô gái ở đấy chấp nhận vì tất cả những gì họ quan tâm là Chanel và hàng xa xỉ”, cô nói.
“Những cô gái mới lớn nghĩ họ có thể bán dâm trong một thời gian ngắn, kiếm đủ tiền rồi nghỉ. Nhưng điều quan trọng nhất là làm thế nào để bán cơ thể mà bản thân không bị biến chất? Làm thế nào khi bước chân vào nghề dễ dàng cũng có thể dễ dàng vượt qua được những cám dỗ vật chất để bước ra khỏi nghề?”, cô tâm sự.
Ashley là một trong số những cô gái không bị biến chất trong suốt thời gian làm nghề mại dâm. Cô đã trải qua một lần tự tử bất thành, mắc chứng rối loạn ăn uống và chứng đau nửa đầu liên tục. Cô chán nản đến mức không muốn làm gì. Mỗi ngày chỉ có ngủ, dậy và ngủ, không nghĩ về bất cứ điều gì. “Mọi người cười tôi. Họ nói: bạn là một con điếm thì phải chịu áp lực gì?. Nhưng xử lý cảm xúc và tâm lý không phải là điều dễ dàng, đặc biệt khi bạn không không có lối thoát. Bạn nuốt vào trong và điều đó trở nên nguy hiểm”, cô giãi bày.
Từ năm 2016, Ashley tham gia một tổ chức phi lợi nhuận hỗ trợ người bán dâm. Tại đó, cô đã giúp nâng cao tầm quan trọng của các cuộc kiểm tra bệnh lây lan qua đường tình dục thường xuyên và các con đường mà gái bán dâm có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, đồng thời thực hiện các chiến dịch nâng cao nhận thức cộng đồng. “Nên cảm thông đối với những người bán dâm, để họ cảm thấy mình cũng là những người bình thường”, cô nói.
Những năm qua Ashley sống trong căn chung cư với bà ngoại. Hiện tại, Ashley muốn dừng làm nghề này sau khi tốt nghiệp đại học và đang làm một việc làm bình thường. Tuy không còn tin vào tình yêu, cô vẫn ấp ủ một “giấc mơ Singapore” - về một người chồng, một căn nhà và 2-3 đứa trẻ. “Tôi xuất thân trong gia đình không tốt, nên muốn các con mình có một gia đình tốt”, cô nói.
Thông qua cuốn sách của mình, cô cũng “muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học và các cô gái không nên chạy theo những túi xách, chiếc xe mà quên mất giá trị ban đầu của con người mình”.
Thu Thương - Pháp luật Plus